Văng vẳng đâu đây tiếng súng đạn đùng đùng, tiếng phi cơ gầm vang tung tóe giữa đất trời hòa bình và nắng đẹp như thế này. Lạ thế nhỉ! Nhiều khi cũng chẳng hiểu là vì sao, trong không gian xô bồ và nhộn nhịp này một tiếng động sao cũng đã làm ta giật mình.
Sống, ước mơ, hy vọng rồi lại chiềm vào thất vọng, vòng xoay ấy sao xoay mãi. Ta muốn đi cho thật nhanh, nhưng con đường thì không bằng phẳng, ta muốn đến đích thật sớm, nhưng nhiều người khác cũng muốn như vậy, và rồi ai cũng phải chạy chạy cho nhanh và rồi lại vô tình dẫm đạp lên nhau, mà chẳng biết thế nào, người thì có thể đúng dậy rồi đi tiếp, người thì vấp ngã mà chẳng biết lúc nào có thể đứng lên, người ta tranh dành để được một cái gì đó. Và rồi lâm li chìm trong hoài tưởng. Mộng mờ và khờ dại.
Chiến! Và tranh dành nhau để rồi cuối cùng khi chẳng còn sức nữa thì khi ngoảnh đầu nhìn lại. Ta đó ư?