Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

Là tâm sự cho một ngày nắng đẹp!

Có những lúc lòng cứ mãi lo âu về một điều gì đó chưa thành hiện thực nên lại cứ hỏi lòng tại sao. Cứ mỗi độ xuân về lòng ta lại nô nức nhưng xuân này lòng lại buồn và chẳng mấy thiết tha và mong chờ tết đến. Mỗi khi vô tư nhìn trời nhìn đất nhìn mây, lòng lại cười để rồi phải thiết tha thầm lặng cho quá khứ yên bình đã mãi xa. Chẳng biết như thế nào, tương lai vô định và không thể nào đoán trước nhưng cứ thế cứ thế ta lại bồi hồi cho những chuyển biến xoay quanh. Hãy âm thầm và chấp nhận với những gì sẽ xảy ra ở tương lai nơi mà ta chưa hề đi đến đó bao giờ.
Hạnh phúc là gì nhiều khi ta tự hỏi mãi với lòng để đi tìm nó, nhưng không may càng tìm hạnh phúc sẽ càng lẫn tránh và không bao giờ đến bên ta. Bỡi bây giờ ta hiểu rằng kẻ bất hạnh nhất là kẻ khao khát đi tìm hạnh phúc nhất. Hãy bình yên trong tâm hồn để giữ cho mình mạnh mẽ và thanh thản với thực tại đã đến đây.
Hãy vui lên đừng để cho bất cứ điều gì xâm chiếm tất cả tâm hồn của ta, lúc ta lo nghĩ chính là lúc ta bất hạnh và cũng chính là lúc lòng ta không thể nào tìm ra lối đi riêng. Không thể nào tỉnh táo để nhìn đến con đường mà ta đang đi được.
Không điều gì là quá khó khăn cũng tương tự như vậy thì không điều gì là quá dễ dàng. Miển sao ta được sống là chính mình không phải bận tâm và không khắc khoải….
Ngày mai mặc trời sẽ mọc ở phía chân trời, ban mai sẽ hé nở nụ cười vẫy chào nhân loại cũng là lúc ta phải nở nụ cười và đón chào ngày mới. Một ngày mới như mọi ngày nhưng chỉ có điều đặc biệt là ta đã sống thêm được một ngày, thì tại sao ta lại không làm cho cuộc sống của chính chúng ta được ý nghĩa nhiều hơn, được nhiều niềm vui hơn. Ngày hôm nay ta sẽ trưởng thành hơn ngày hôm qua vàm ngyaf mai cũng thế ta sẽ hơn ở những ngày trôi qua, bỡi vì ta sẽ luôn học với những gì ta có và những gì ta cố gắng được.
Biết làm sao khi cuộc sống là những chuỗi diễn biến không ngừng và như vô tình ta lại bị cuốn vào còng quay vô định ấy. Nhiều lúc ta tự hỏi ta đang sống để làm gì và như thế nào đó ta phải làm gì để được như giấc mơ vẫn hằng tồn tại trong con người của chính ta. Bon chen, xô bồ và chen lấn nhau mà đi thì tự hỏi để làm gì được khi ta phải thỏa ước nguyện của bao người đang hằng mong ngóng. Ta tư hiểu cuộc sống này không chỉ có mỗi chính ta, không chỉ sống chỉ cho ta nhưng thật khắc nghiệt khi ai trong cuộc đời này cũng đều như thế. Để rồi ta phải cố ngoi lên trong vạn triệu người tìm kiếm nẻo mưu sinh.
Quê hương ơi! Xa rồi những ngày thơ ấu với bao kỷ niệm tuyệt vời. Những buổi chiều cùng lũ bạn trong xóm chơi trò đã bóng, thả diều, nhảy dây cũng theo dòng thời gian mà đi mất. Ôi kỷ niệm tuổi thơ có khi nào nguôi. Càng đi xa thì những hoài niệm lại trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ. Khi cuộc sống là những bọn bề lo toan là những đêm dài khắc khoải thì thèm lắm cái cảm giác yên bình nơi quê hương sứ xở thương yêu. Lại một cái tết nữa lại đến…môt mùa xuân với những tràn ngạp hân hoan thì lòng ta lại nhớ đến những cái tết của tuổi thơ với biết bao bồi hồi và rạo rực nhưng cảm xúc trẻ thơ kia nhiều khi nghĩ lại mà nối tiếc ngậm ngùi. Một buổi chiều trên dòng sông quê hương cùng lũ bạn, những buổi chiều tím ngắt với hoàng hôn thả dần dịu nhạt của bóng mặt trời hắt hiu sau lũy tre còn đâu nữa. Ôi tha thiết! lại về trong hoài tưởng…..
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét